Có một điều tôi nhận ra sau nhiều năm sống tự lập:
Phần lớn chúng ta chỉ giỏi một nửa khi đưa ra những quyết định trong cuộc sống. Hoặc là nghĩ rất nhiều nhưng chẳng làm bao nhiêu, hoặc là lao vào làm rồi mới ngồi nghĩ.
Người nghiêng về lý trí thì lúc nào cũng muốn chắc chắn, muốn tính toán mọi khả năng. Họ sợ sai, sợ mất mặt, sợ phí công. Nhưng càng muốn hoàn hảo, họ càng bị tê liệt bởi chính suy nghĩ của mình.
Ngược lại, người thiên về hành động thì như lửa: làm trước nghĩ sau, nhiệt huyết bùng lên nhanh nhưng cũng dễ tắt. Họ thường chỉ tỉnh táo khi mọi thứ đã quá muộn.
Cả hai kiểu đều mệt mỏi, vì không ai sai, chỉ là chưa đủ cân bằng.
Suy nghĩ thấu đáo không có nghĩa là suy nghĩ nhiều
Nhiều người tự hào vì mình “suy nghĩ kỹ”, nhưng thực ra họ chỉ đang lo xa một cách có hệ thống.Thấu đáo không nằm ở thời gian bạn nghĩ bao lâu, mà ở việc bạn có nhìn trúng bản chất hay không.
Người thấu đáo không bị cuốn vào chi tiết vụn vặt. Họ hỏi:
“Cốt lõi của vấn đề này là gì?”
“Nếu thất bại, cái giá tôi phải trả là gì — có chịu nổi không?”
“Cái tôi thực sự muốn là gì?”
Họ không tìm câu trả lời hoàn hảo, mà tìm câu trả lời đủ để hành động.
Vì họ biết: nghĩ mãi cũng không thể hiểu hết thực tế.
Thực tế chỉ sáng rõ khi ta bắt tay vào làm.
Hành động quyết đoán không có nghĩa là liều lĩnh
Có người tưởng rằng quyết đoán là “nhắm mắt làm liều”, “người đàn ông phải dám chơi, dám chịu”.Nhưng thật ra, quyết đoán là dám chọn và dám chịu trách nhiệm, chứ không phải dám liều.
Người quyết đoán không cần biết chắc mình đúng, họ chỉ cần tin rằng mình đủ tỉnh để sửa sai nếu cần.
Đó mới là bản lĩnh thật sự. Quyết đoán không đến từ sự bốc đồng, mà từ việc bạn có một khung ra quyết định rõ ràng.
Ví dụ, khi đứng trước lựa chọn mới, hãy tự hỏi:
-
Mức rủi ro tệ nhất tôi có thể chịu được là gì?
-
Tôi có đang sợ “không chắc chắn” hay sợ “nguy hiểm”?
-
Tôi có thể thử một bước nhỏ trước khi cam kết toàn phần không?
Hầu hết nỗi sợ đều nằm ở vùng chưa biết, chứ không phải ở vùng nguy hiểm.
Hiểu điều đó rồi, bạn sẽ dám tiến bước mà không run tay.
Cân bằng giữa suy nghĩ và hành động là cả một quá trình rèn luyện
Không ai sinh ra đã có sự cân bằng đó. Nó được rèn từng ngày, qua va chạm và sai lầm.Muốn rèn khả năng nghĩ sâu, hãy học cách tự hỏi những câu chất lượng thay vì tìm câu trả lời nhanh.
Muốn rèn khả năng hành động quyết đoán, hãy đặt thời hạn cho mọi quyết định — dù là việc nhỏ nhất.
Không để bản thân trốn trong vùng an toàn quá lâu.
Một người đàn ông trưởng thành là người biết khi nào cần dừng để suy nghĩ, và khi nào phải ngừng nghĩ để hành động.
Suy nghĩ để hành động chính xác hơn, không phải để trì hoãn
Tôi từng nghĩ mình thông minh khi dành nhiều thời gian để “suy xét kỹ lưỡng”.
Nhưng rồi tôi nhận ra: tôi không phải đang suy xét, tôi đang trì hoãn.
Bởi trong thâm tâm, tôi sợ sai.
Và nỗi sợ đó chỉ tan biến khi tôi dám bước một bước — dù chưa chắc chắn.
Thực tế, hành động chính là một dạng suy nghĩ bằng cơ thể.
Khi bạn làm, bạn đang kiểm chứng giả định của mình.
Bạn sai, bạn học được điều mới.
Bạn đúng, bạn tiến thêm một bước.
Cả hai đều là tiến bộ.
Lời kết
Suy nghĩ thấu đáo và hành động quyết đoán không phải hai thái cực — mà là hai bánh răng của cùng một cỗ máy.
Một bên giúp bạn đi đúng hướng, một bên giúp bạn tiến về phía trước.
Người đàn ông trưởng thành là người không sợ sai, không ngại nghĩ, nhưng cũng không bao giờ đứng yên.
Vì anh ta hiểu:
“Mọi kế hoạch đều vô nghĩa nếu không có hành động.
Nhưng mọi hành động đều vô định nếu không có suy nghĩ.”
— Minh Đức

Nhận xét
Đăng nhận xét