Chúng ta đang sống trong một thời đại thật kỳ lạ. Chỉ cần một cơn mưa đến, một ngày nắng gắt hay một buổi sáng âm u, con người lập tức thấy khó chịu. Cửa sổ đóng kín, rèm kéo chặt, điều hòa bật suốt ngày. Cái gọi là “thời tiết đẹp” giờ đây dường như chỉ còn tồn tại qua những tấm ảnh du lịch ở châu Âu, Nhật Bản hay Hàn Quốc – nơi có mùa thu lá vàng, mùa đông tuyết trắng.
Nhưng mấy ai nhận ra, chính mảnh đất cận nhiệt đới ấm áp này mới là nơi con người thực sự được sinh ra để sống hòa hợp với thiên nhiên?
Khi “tiện nghi” trở thành tiêu chuẩn của cái đẹp
Ngày nay, con người có xu hướng đánh giá thời tiết bằng tiêu chuẩn tiện nghi:
“Hôm nay mát mẻ, dễ chịu – thời tiết đẹp.”
“Trời nóng quá, bực bội – thời tiết xấu.”
Nhưng thiên nhiên không tồn tại để làm ta thoải mái. Nó chỉ là chính nó — dữ dội, mãnh liệt, sống động. Mưa xối xả, nắng gắt, gió ràn rạt hay bầu trời âm u đều là những sắc thái của sự sống. Thế nhưng ta lại chỉ chấp nhận phần nào ít làm phiền mình nhất.
Ta quên mất rằng chính vì có những lúc nắng chói chang, ta mới thấy quý khoảnh khắc bóng râm mát. Có những ngày mưa ướt át, ta mới thấy lòng mình tĩnh lại. Có lẽ vẻ đẹp của thời tiết nằm không ở “sự dễ chịu”, mà ở cảm xúc thật mà nó đánh thức trong ta.
Người Việt và sự thờ ơ với khí hậu quê hương
Ta than nóng, than ẩm, than mưa, rồi mơ về khí hậu ôn đới dịu dàng, có tuyết rơi nhẹ, lá vàng lãng mạn như trong phim.
Ta quên rằng ở những nơi đó, mùa đông lạnh buốt, tuyết dày cả mét, mặt trời biến mất nhiều tuần liền. Cái “đẹp” ở đó cũng có cái giá của nó.
Trong khi ấy, vùng nhiệt đới này lại là nơi mà sự sống căng tràn – cây cối mọc quanh năm, hoa nở sau cơn mưa, và bầu trời thay đổi sắc màu chỉ trong một buổi chiều. Nếu ta biết quan sát, sẽ thấy thiên nhiên ở đây mãnh liệt như hơi thở của chính mình.
Chó mèo còn biết tận hưởng hơn con người
Còn chúng ta, những sinh vật thông minh, lại rút mình vào căn phòng kín và bật máy lọc không khí, sợ cả hơi nóng lẫn bụi trời.
Có lẽ vấn đề không nằm ở thiên nhiên khắc nghiệt, mà ở tâm thế con người đã trở nên quá yếu mềm, quá lệ thuộc vào sự tiện nghi.
Trở lại với cảm nhận tự nhiên
Đôi khi chỉ cần mở cửa sổ, đứng ban công, hít thở buổi sáng, nhìn mây trôi qua bầu trời – thế là đủ để cảm nhận rằng mình vẫn đang sống trong thế giới thật, không phải sau lớp kính và máy lạnh.
Vì thiên nhiên không chỉ ở ngoài kia, mà nằm ngay trong chính nhịp tim và hơi thở của ta.
Hãy chậm lại một chút
Đừng chỉ nhìn thiên nhiên bằng con mắt đánh giá, hãy cảm nhận nó bằng trái tim.Rồi bạn sẽ thấy — vùng đất nóng ẩm này không hề “xấu xí”, mà là một bản hòa ca rực rỡ của sự sống, nơi mỗi tia nắng, mỗi cơn mưa đều đang kể cho ta nghe về điều kỳ diệu giản đơn: chúng ta vẫn đang được sống.
— Minh Đức

Nhận xét
Đăng nhận xét