Đã một thời, tôi nghĩ “sống tỉnh thức” là thứ xa xỉ. Chỉ mấy người giàu có, rảnh rỗi mới có quyền uống trà đạo, ngồi thiền bên rừng, du lịch chậm, tận hưởng từng hơi thở. Còn mình? Một gã đàn ông đang lo cơm áo gạo tiền, lo công việc, trả hóa đơn, tiết kiệm cho tương lai… tỉnh thức nghe cứ như chuyện ở hành tinh khác.
Nhưng rồi tôi nhận ra — tỉnh thức không phải đặc quyền của người giàu. Nó không cần bạn nghỉ việc, đi Ấn Độ hay bỏ phố về rừng. Nó chỉ là cách bạn có mặt trọn vẹn trong khoảnh khắc này. Và thực ra, chính những người bận rộn, áp lực mới là những người cần nó nhất.
Tỉnh thức không phải chỉ ngồi thiền
Nhiều người nhầm, nghĩ rằng muốn tỉnh thức thì phải ngồi xếp bằng, nhắm mắt, hít thở. Không sai, nhưng đó chỉ là “phòng tập”. Ngoài đời, tỉnh thức có thể đến khi bạn:
-
Ăn cơm và thật sự cảm nhận mùi vị thay vì vừa ăn vừa lướt điện thoại.
-
Nói chuyện mà lắng nghe từng câu chữ, ánh mắt, giọng điệu của người đối diện.
-
Tập thể thao và chú ý vào nhịp thở, cơ bắp, thay vì để đầu óc chạy theo deadline.
Tỉnh thức là chất lượng của sự hiện diện, không phải tư thế hay nghi thức.
Vì sao người bận rộn thấy tỉnh thức xa vời?
Tôi hiểu. Khi đang xoay xở từng đồng để trả tiền nhà, nuôi gia đình, ai rảnh “ngắm mây trời”? Áp lực sinh tồn khiến não bộ ưu tiên lo toan trước mắt, và xã hội cũng hay gắn tỉnh thức với hình ảnh “người có điều kiện”. Nhưng đó chỉ là ảo giác.
Một người công nhân vẫn có thể tỉnh thức khi chú tâm vào từng thao tác tay nghề. Một bà nội trợ vẫn có thể tỉnh thức khi cảm nhận mùi thơm từ nồi canh. Không ai độc quyền khoảnh khắc hiện tại.
Thiên nhiên – bài tập tỉnh thức đơn giản nhất
Nếu bạn muốn bắt đầu, đừng nghĩ lớn. Chỉ cần vài giây mỗi ngày:
-
Để ý màu mây khi đi làm buổi sáng.
-
Nghe tiếng chim thay vì tiếng thông báo điện thoại.
-
Cảm nhận hơi ấm của nắng hay cơn gió lùa qua mặt.
Thiên nhiên luôn ở “chế độ hiện tại” — nó không vội, không lo, và khi ta quan sát nó, ta cũng chậm lại. Đây là “phiên bản miễn phí và không cần Wi-Fi” của thiền.
Kết
Sống tỉnh thức không phải là chạy trốn khỏi cuộc đời để đi tìm bình yên. Nó là mang sự bình yên vào chính những việc ta đang làm, ngay cả khi cuộc đời vẫn bộn bề. Bạn không cần chờ đến khi giàu, rảnh hay hết lo toan mới sống trọn khoảnh khắc.
Bởi sự thật là… nếu không sống trọn hôm nay, bạn cũng sẽ không sống trọn bất kỳ “ngày mai” nào.
— Minh Đức


Nhận xét
Đăng nhận xét