Mùa dịch Covid – khi mọi thứ bị đóng băng, tôi quyết định một việc mà trước đó tôi chưa từng nghĩ có thể làm được: bỏ hút thuốc. Vì giãn cách xã hội, việc mua thuốc lá trở nên khó khăn hơn. Sau 10 năm nghiện thuốc lá — trung bình khoảng hai ngày một bao — tôi bước vào một thử thách nhỏ: Mình có thể nhịn thuốc được bao lâu? Ban đầu chỉ là một ý nghĩ, sau đó thành quyết tâm, rồi thành một hành trình.
Một hành trình khó khăn
Không có khoảnh khắc “khai sáng” nào cả. Có chăng là những ngày đầu đầy vật vã. Sáng mở mắt là thèm. Sau bữa ăn là thèm. Khi uống trà, khi làm việc, trước khi ngủ — cơn thèm cứ hiện ra như định kỳ đã được lập trình. Tay tôi bủn rủn, buổi tối mất ngủ, vài ngày đầu tôi thấy ể oải như vừa bị cúm. Có đêm tôi mơ thấy mình hút thuốc — một giấc mơ cổ điển, nhắc mình rằng cơ thể chưa quên.
Nhưng tôi bắt đầu biến những cơn thèm thành thử thách nhỏ để đánh dấu. Tôi viết ra thời điểm mình hay thèm thuốc trong ngày: thức dậy, sau ăn, uống trà, khi chơi game, trước khi ngủ… Mỗi khi vượt qua được một cơn thèm, tôi gạch một dấu — như đánh dấu một chiến tích nhỏ. Việc đó kỳ diệu ở chỗ: nó biến một cảm giác “thèm” mơ hồ thành một chuỗi nhiệm vụ có thể hoàn thành.
Khi cơn thèm quá mạnh, tôi không nói chuyện với bản thân; tôi hành động. Tôi chống đẩy đến khi mỏi rũ. Tập đến khi mệt, tim đập, thở sâu — cơn thèm lùi. Cách này không phải phép màu, nhưng nó cho tôi một công cụ để vượt qua từng phút khó khăn. Thay vì đợi cảm giác qua đi, tôi chuyển năng lượng đó sang cơ bắp.
Một tuần trôi qua, cơn thèm giảm dần. Tôi nhai kẹo cao su mỗi ngày để lấp đầy khoảng thời gian trống. Tôi vẫn mơ thấy thuốc, vẫn đôi lúc nhớ như là một thói quen, nhưng cái cảm giác “cần phải có thuốc để đối diện stress hay khoảng trống” dần biến mất. Hơi thở tôi khỏe hơn. Đứng lên leo cầu thang không còn thở hổn hển. Tôi nhận lại một thứ khác không kém phần quan trọng: thần kinh chủ động — cảm giác mình không bị điều khiển bởi nicotine nữa.
Tôi không kể câu chuyện này để nói rằng ai cũng phải bỏ thuốc. Có người chọn giữ, có người muốn bỏ nhưng chưa tìm được cách — mỗi người có một lối đi riêng. Tôi chỉ chia sẻ cách tôi đã làm, và hi vọng điều đó có thể giúp bạn có thêm niềm tin: bỏ thuốc là có thể.
Những điều tôi làm và có hiệu quả:
-
Ghi lại những thời điểm dễ thèm thuốc trong ngày, và đánh dấu mỗi khi vượt qua — biến cơn thèm thành nhiệm vụ nhỏ.
-
Khi cơn thèm quá mạnh, dùng vận động ngắn như chống đẩy đến ngưỡng thất bại, để chuyển hướng cơn thèm.
-
Nhai kẹo cao su thường xuyên để lấp đầy thời gian trống.
-
Điều quan trọng: Ngừng thuốc lá hoàn toàn, không giảm từ từ, không hút lại dù chỉ một điếu. Giai đoạn đầu cần cắt hoàn toàn để cơ thể thải bỏ tất cả nicotine trong cơ thể.
Lời kết
Nếu bạn đang lưỡng lự, hãy nhớ một điều: bắt đầu có thể rất nhỏ. Không cần tuyên bố lớn, không cần hoàn hảo. Chỉ cần vài cái gạch đầu dòng trên tờ giấy, vài cái chống đẩy khi thèm, và hãy tin rằng bạn có quyền kiểm soát những thói quen của mình. Điều tự do đó đáng giá hơn rất nhiều so với bất kỳ hơi thuốc nào bạn từng hít.
— Minh Đức

Nhận xét
Đăng nhận xét